This site uses cookies.
Some of these cookies are essential to the operation of the site,
while others help to improve your experience by providing insights into how the site is being used.
For more information, please see the ProZ.com privacy policy.
This person has a SecurePRO™ card. Because this person is not a ProZ.com Plus subscriber, to view his or her SecurePRO™ card you must be a ProZ.com Business member or Plus subscriber.
Affiliations
This person is not affiliated with any business or Blue Board record at ProZ.com.
Services
Translation, Editing/proofreading
Expertise
Specializes in:
Social Science, Sociology, Ethics, etc.
Business/Commerce (general)
Also works in:
Marketing
Education / Pedagogy
Poetry & Literature
More
Less
Rates
Payment methods accepted
Visa
Portfolio
Sample translations submitted: 1
English to Vietnamese: Sample text of "Teaching hope" book General field: Social Sciences
Source text - English "You care too damn much!" Ana yells at me, slamming her book down and storming away. In my mind's eye, I see myself stand¬ing on my desk and screaming back, "Maybe I do, you little shit!" Then I imagine what that would look like-this fifty-five-year¬old white woman jumping up on a desk. Can I still jump? I wonder. Screaming? God, I wish I could! Little shit ... not even close.
I know Ana's history. After thirty years in the same commu-nity, I am part of her history. I have had her aunts, uncles, and cousins in my classroom. I know what she has lived through, why she is living with her grandparents and not her parents, why she is so angry. It's a miracle she can walk and talk. I don't know that I could survive some of the things she and many of my other kids overcome. I marvel at the resilience of their spirits against obstacles most of us know only in our nightmares. When I hear people in positions of power talk about the effects of poverty, funding, and test scores, I want to slap the hell out of them. Poverty is nothing but a word on a page of a speech handed to them to read. They wouldn't last a day in the shoes of some of my students.
I sigh, my anger deflating, and in the end, all that comes out of my mouth is, "Maybe I do."
The bell rings, and the students rush off to make the most of the four minutes before their next class. I have a planning pe¬riod, thank God. A planning period-what a joke! When was the last time I really had time to plan a lesson during a planning pe¬riod? My plan right now is to breathe, pee, and stay vertical through the rest of the day, then find a new strategy to try with Ana. My backup plan? Quit this job and apply for a greeter posi¬tion so that all I have to do is smile and say "welcome."
I have a good idea what set Ana off. It would have been eas-ier for her if I had screamed and yelled. That is familiar territory.
108 TI
Translation - Vietnamese "Cô quản lắm thứ quá đấy!" Ana gào lên với tôi, ném phịch quyển sách xuống rồi lao đi. Tôi như tự thấy mình đang đứng trên bàn quát trả: “Ừ, cô thế đấy, đồ tiểu quỷ!”. Rồi tôi tưởng tượng cảnh một bà cô da trắng năm mươi lăm tuổi mà nhảy lên bàn thì trông ra sao. Liệu mình còn nhảy lên được không nhỉ? Tôi tự hỏi. Quát tháo à? Lạy trời, ước gì tôi làm được thế! Tiểu quỷ… chẳng giống tí nào.
Tôi biết những gì Ana đã trải qua. Tôi đã thành một phần trong đời cô bé sau ba mươi năm sống trong cùng một cộng đồng với gia đình em. Tôi đã từng dạy các cô, chú và các anh chị em họ của cô. Tôi hiểu cô bé đã sống như thế nào, vì sao phải ở cùng ông bà chứ không phải cha mẹ, và vì sao lại cáu giận như vậy. Cô bé biết đi biết nói đã là một kỳ tích. Tôi không biết liệu mình có thể chịu nổi những thử thách mà cô bé và nhiều học sinh khác của tôi đã vượt qua hay không. Thật đáng kinh ngạc trước tinh thần kiên cường của các em khi đương đầu với những khó khăn mà người thường chỉ thấy trong ác mộng. Lúc nghe những người có địa vị nói về ảnh hưởng của cái nghèo, sự tài trợ và điểm số bài kiểm tra, tôi chỉ muốn đánh cho văng mấy thứ rác rưởi đó ra khỏi đầu họ. Cái nghèo đơn giản chỉ là một từ trong bài diễn văn người ta đưa họ đọc. Họ thậm chí chưa từng đặt mình vào vị trí các học trò của tôi mà thử sống lấy một ngày.
Tôi thở dài, cơn giận theo đó cũng xẹp xuống, cuối cùng, tôi nói: “Có lẽ là thế thật.”
Chuông reo, các học sinh đổ xô ra ngoài, cố tranh thủ tối đa bốn phút chuyển tiết ngắn ngủi trước khi học môn tiếp theo. Ơn trời, tiếp theo tôi có tiết soạn giáo án. Một tiết soạn giáo án – đúng là trò cười! Lần cuối tôi thật sự có giờ chuẩn bị bài giảng trong tiết soạn giáo án là khi nào nhỉ? Kế hoạch của tôi hiệu giờ là cố gắng hít thở, đi tiểu và đứng thẳng từ giờ cho đến hết buổi dạy, rồi tìm ra phương cách gì mới để thử với Ana. Kế hoạch dự phòng là gì? Bỏ công việc này, nộp đơn xin làm nhân viên đón khách ở nhà hàng, khi đó tôi có thể mỉm cười nói: “xin chào mừng quý khách”.
Tôi biết rất rõ điều gì làm Ana kích động. Nếu tôi quát thét ầm ĩ thì cô bé sẽ thấy dễ đối phó hơn. Đó là lối cư xử mà cô đã quen thuộc.
108 NIỀM HY VỌNG TRONG GIẢNG DẠY
Tôi cần phải cố tìm cách xóa bỏ ấn tượng mà ai đó đã nhồi vào đầu cô bé rằng cô là kẻ tồi tệ và ngu ngốc. Đó là trở ngại lớn nhất đối với tôi, vì tôi biết những lời bình phẩm có thể ảnh hưởng một cách vô thức tới sự thành công hay thất bại của đứa trẻ. Các em này luôn là một dấu hỏi lớn trong cộng đồng của chúng tôi. Chúng thông minh, có tài, đáng yêu, thế mà hiếm ai nhận thấy điều đó. Tôi thật may mắn được dự phần vào cuộc đời của các em.
Năm nay, tôi sẽ chứng kiến một trong các học sinh nhận bằng tốt nghiệp. Khi em ấy mười một tuổi, tôi đã biết em. Trong nhiều năm liền, em đấu tranh giữa nhà trường và đường phố. Mùa hè năm ngoái, em phải ngồi tù một tháng. Khi quay lại trường, em tới gặp tôi và nói: “Quãng đời đó của em chấm dứt rồi, thưa cô”. Em đã quyết định và không bao giờ nhìn lại. Tôi nghĩ em sẽ không bao giờ biết tôi tự hào đến mức nào về em, vì được biết em cũng như nhiều học sinh khác của tôi. Tinh thần của các em đã giúp tôi trụ vững trong thời gian đau buồn. Niềm can đảm của các em giúp tôi đứng dậy khi nỗi sợ hãi làm tôi chỉ muốn trượt dài vào bóng tối. Các em đã giúp tôi giữ cuộc đời mình đứng hướng, nuôi dưỡng lòng biết ơn và làm vẻ vang cho mục đích của đời tôi.
Chết tiệt, chuông lại reo rồi. Giờ thì chẳng còn thời gian đi tiểu nữa, cũng không có giáo án hay ho nào để mà nộp, nhưng tôi vẫn đứng thẳng và hít thở. Không tệ chút nào! Những tiếng cười vang vọng suốt hành lang khi các học sinh của tôi quay về lớp. Điều đó khiến tôi mỉm cười. Tôi bước ra cửa đón các em và nghĩ, cuối cùng, tôi chẳng cần đến kế hoạch dự phòng làm gì…ít ra là trong ngày hôm nay.
47.
"Nếu trong giờ học em biết câu trả lời, thì em sẽ giơ tay. Còn nếu em không giơ tay thì cô đừng gọi làm gì, em không trả lời đâu."
Đó là ngày đầu tiên đi học. Với mái tóc đen thẳng chải ngược ra sau làm nổi bật cặp mắt nâu to, Monique trông có vẻ già dặn hơn các bạn học cùng lứa.
"Em gái em cũng vậy, nhưng em ấy không tự nói ra”. Cô bé nhìn thẳng vào mắt tôi.
Trong vài tuần đầu tiên, Monique ngồi yên lặng ở bàn đầu. Chúng tôi chơi trò “Em đã sẵn sàng chưa?”. Mỗi lần tôi tiến gần một bước là em lại rút sâu vào chỗ ngồi của mình.
Khi cả lớp thảo luận về một cuốn truyện, tôi liếc về phía Monique vì chắc chắn cô bé biết câu trả lời. Cô đáp lại cái nhìn của tôi trong một giây rồi nhanh chóng quay đi.
Trong giờ ngữ pháp, tôi lại thử lần nữa. Tôi từ từ tiến về bàn của cô bé, tự nhủ thầm rằng em ấy đã sẵn sàng, nhưng cô bé ngẩng nhìn lên và nói “Em đã nói là em sẽ ra hiệu với cô.”
Tôi ngày càng nắm bắt tốt những biểu cảm trên mặt em. Tôi phân biệt được cái nhìn tỏ ý “Em chưa sẵn sàng”, “Em biết câu này nhưng đừng có gọi em” và “để cho em yên”. Tôi hiểu hết, nhưng vẫn không thể ngừng cố gắng. Sự im lặng của Monique giày vò tôi.
Tôi trao cho mỗi em một cuốn nhật ký rồi dặn: “Các em đều có tiếng nói riêng. Hãy thể hiện bản thân, dù là với chính mình”. Tôi ngạc nhiên thấy các em làm theo. Lần đầu tiên, các học sinh của tôi có hứng thú viết lách.
Các em hỏi: “Hôm nay có viết nhật ký không cô?” và xin thêm giờ để viết: “Năm phút nữa thôi mà cô”. Tôi thấy Monique viết. Phải chăng tôi đã đến được em ấy?
Lớp tôi định ra một quy tắc: “Những điều được chia sẻ trong căn phòng này sẽ nằm lại trong phòng”. Chúng tôi thỏa thuận rằng nếu kể chuyện riêng của nhau ngoài phạm vi lớp học, sự tín nhiệm giữa chúng tôi sẽ tan vỡ.
Nhiều ngày sau, một học sinh nói em muốn đọc lên nhật ký của mình. Giọng em run run khi chia sẻ với cả lớp lần bị một gã đàn ông bám theo rồi vạch của quý của hắn ra trước mặt em. Khi em đọc xong, cả lớp như vỡ òa. Gần như mọi học sinh đều chia sẻ nhật ký của mình. Các em viết về sự quấy rối thể xác lẫn tinh thần phải chịu đựng khi ở nhà. Có hai em kể đã từng bị cưỡng hiếp. Các cặp mắt đong đầy lệ, những cái miệng há ra vì kinh ngạc. Đến khi tôi quyết định phá vỡ sự im lặng nặng nề trong lớp, thì từ cuối lớp vọng lên một giọng nói vang và rõ. Tiếng của Monique.
More
Less
Translation education
Other - self-training
Experience
Years of experience: 20. Registered at ProZ.com: Mar 2011.
I am now working as a fulltime editor for Tre publisher. I have English bachelor's degree and Chinese master's degree.
Up to now, I have had 5 translated books published in Vietnam, and 3 waiting books, all of them are in Social Sciences Literature or Business field.
Some latest titles: "The Economic Naturalist" and "Field Guide for the Economic Naturalist: Common Sense in Troubled Time" of Robert.H.Frank; "Casual Vacancy" of J.K.Rowling